Trong
toàn cầu hóa, không một cỗ máy marketing âm nhạc nào gặp nhiều khó khăn
bằng việc quảng bá nhạc “nội” cho khán giả trẻ. Sính “ngoại” không còn
là một thói xấu, mà là một thuộc tính của những bạn trẻ lớn lên trong
Internet, trong thế giới phẳng nhưng mọc đầy các thương hiệu đa quốc
gia. Tiêu thụ các loại hình văn hóa bất kỳ, do đó, là một quyền sống cơ
bản, có hẳn hòi thị trường và… những nhà nhập khẩu. Nhưng ở Việt Nam,
phải chăng những nhà nhập khẩu lại kiêm nhiệm thêm chức phận quá khác,
quá rộng cho tầm vóc của mình?
Thần tượng ở tầng thượng
Con
số gần 15.000 người tham gia một chương trình RockStorm cũng gần với
con số khán giả đặt chân đến xem Metallica huyền thoại biểu diễn tại
Singapore, thị trường giải trí bậc nhất Đông Nam Á. Với giá vé rẻ nhất
148 dollar Singapore, buổi diễn bán vé này khác hoàn toàn với những sự
kiện quảng bá, có vé miễn phí hoặc giá vé như cho không phổ biến hiện
nay, dù có hay không có sự tham gia của các nghệ sĩ quốc tế tên tuổi.
Mặt
khác, không có đối trọng ngang bằng (mà chỉ có thần tượng) để cọ xát và
bật lại, cộng đồng rock tiến xa về 2 thái cực rõ rệt: ngoan ngoãn thỏa
hiệp nương theo sự sắp xếp, thậm chí thao túng của thương hiệu, hoặc phi
thương nhưng đồng thời èo uột. Điều này không mới, bởi nó đã xảy ra từ
những nhà tài trợ đầu tiên như Foster Beer, Tiger Beer, Kotex, bất chấp
vấp phải các phản đối mạnh mẽ từ cộng đồng, những người theo chủ trương
underground, chính thống, phi thương mại học được từ... Internet. Trong
khi thần tượng của họ ở tầng thượng, cái mặt bằng chung nghèo nàn sự đa
dạng tiếp tục bảo toàn sự lập lờ giữa một rock fan nhạc thị trường và
tất cả những gì bóng bẩy mà sự underground mang lại trong không ít người
nghe.
Khán giả đa quốc tịch có mặt tại show diễn của Metallica tại Singapore ngày 24/8/2013, sau 20 năm vắng bóng